Chương 32

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 32 16
Chương trước Chương tiếp
Chẳng bao lâu, cổng nhỏ hé mở, một bà tử bước ra, hành lễ đơn giản rồi mời Tưởng Văn Thúy vào.

Tưởng Nam Nhứ theo sau, thầm nhận ra cánh cửa chính vẫn đóng chặt. Dù trong lòng lấy làm lạ, nàng cũng không hỏi. Sau này, nàng mới biết thân phận thiếp thấp kém, không có tư cách ra vào cửa chính.

Nhà họ Chử bài trí nhã nhặn, khắp nơi đều là cây cảnh non bộ, đường lối quanh co, bố cục ngay ngắn. Qua dãy hành lang gấp khúc, đoàn người tiến vào ‘Tố Tê Uyển’, nơi ở của Tưởng Văn Thúy.

Sân tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp, mọi đồ vật sắp xếp tinh tế, đủ thấy chủ nhân dụng tâm gìn giữ. Đám người vừa đặt chân vào, từ trong buồng có một bóng người lao ra, giọng khóc nức nở: “Nô tỳ mong ngóng di nương ngày đêm, cuối cùng người cũng trở về rồi.”

Dứt lời, nàng ta quỳ sụp xuống, dập đầu hai cái thật mạnh: “Nô tỳ không chăm sóc tốt tiểu công tử, xin di nương trách phạt!”

Sắc mặt Tưởng Văn Thúy lập tức biến đổi, nàng ấy run giọng hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Uẩn ca nhi làm sao?”

Theo quy củ nhà họ Chử, thiếp thất chỉ được phép có hai nha hoàn hầu hạ. Nhưng vì Tưởng Văn Thúy sinh được con trai, nàng ấy được đặc cách thêm hai nha hoàn cùng tám bà tử dày dặn trông nom tiểu công tử.

Sau khi phụ thân qua đời, Tưởng Văn Thúy buộc phải rời Chử phủ về chịu tang. Nàng ấy lo chủ mẫu nhân lúc đó giở trò, bèn nhờ Chử Mãn Thanh sắp xếp thêm hai nha hoàn theo mình về nhà, còn Mộng Nguyệt, người thân cận nhất với nàng ấy thì ở lại chăm sóc nhi tử.

Mộng Nguyệt là nha hoàn lớn tuổi nhất trong viện, hiểu rõ quy củ nhà họ Chử, nói năng có trọng lượng, lại được Tưởng Văn Thúy tin cậy. Vừa nghe nàng nói vậy, tim Tưởng Văn Thúy như bị giáng một cú mạnh.

Mộng Nguyệt lau nước mắt, nghẹn giọng kể: “Hôm trước gia theo hầu gia vào trong quân. Chân trước vừa đi, sau lưng chủ mẫu đã tìm cớ đón tiểu công tử qua nuôi, nói rằng chúng nô tỳ làm việc sơ suất, thô lỗ, khiến tiểu công tử bao năm nay sức khỏe không khá lên được…”

Nghe vậy, Tưởng Văn Thúy nhắm mắt, lửa giận bừng bừng trong lồng ngực.

Giao thiệp với Khương Tuyết Oản bao năm, nàng ấy thừa hiểu ẩn ý sau việc này. Đối phương mượn cớ nàng ấy về quê chịu tang, định đoạt lấy Uẩn ca nhi về danh nghĩa mình. Những lời kia chẳng phải chỉ thẳng vào mặt nàng ấy mà chửi sao?

“Đi, theo ta ra tiền viện!” Tưởng Văn Thúy cắn môi, giận đến mất lý trí, phất tay áo định lao ra.

Đúng lúc đó, Tưởng Nam Nhứ lên tiếng cản: “Tứ tỷ đừng nóng, tứ tỷ phu không có ở đây, tỷ qua đó cũng chẳng được gì đâu.”

Dù mới đến, nàng cũng nhìn ra tình thế. Nếu chủ mẫu thật sự muốn ra tay, tại sao không nhân lúc Tưởng Văn Thúy vừa rời phủ mà hành động, mà phải chờ đến khi Chử Mãn Thanh rời quân mới làm? Rõ ràng, bà ta kiêng dè không phải Tưởng Văn Thúy, mà là Chử Mãn Thanh.

Chỉ cần Chử Mãn Thanh ở trong quân, nhà họ Chử rất khó liên lạc với hắn ta. Dù Tưởng Văn Thúy đã quay về, nếu hắn ta chưa về, nàng ấy cũng chẳng thể làm gì.

Nghe Tưởng Nam Nhứ nói, lý trí của Tưởng Văn Thúy dần trở lại.

Mộng Nguyệt cũng khuyên: “Cô nương nói đúng, gia không ở đây, chủ mẫu sẽ không để tiểu công tử về đâu. Lão phu nhân bên kia cũng không giúp chúng ta đâu.”

Chử lão phu nhân vốn đã bất mãn việc Tưởng Văn Thúy dùng thủ đoạn sinh trưởng tử. Nếu hôm nay nàng ấy làm lớn chuyện, chỉ e càng thêm dậu đổ bìm leo, thậm chí tiểu công tử có khi còn bị chuyển qua cho chủ mẫu nuôi.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700