Chương 12

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 39 16
Chương trước Chương tiếp
Chẳng trách trong thôn không thiếu những lời gièm pha nhắm vào họ. Những người phụ nữ không quản nổi chồng mình đành trút sự ghen tức lên những người cùng phận, coi đó như một cách để tự an ủi.

Đáng tiếc, một mỹ nhân hiếm có như vậy chẳng mấy chốc lại bị gả cho người ta, mà người đó lại là Thường phú thương với sở thích quái đản mà không ai dám nhắc đến. Nghĩ đến đây, bà mối Vương không khỏi cảm thấy chút thương hại cho Tưởng Nam Nhứ.

Có lẽ vì cảm giác chột dạ, bà mối Vương ngồi chưa được bao lâu đã đứng dậy cáo từ: “Ta còn chút việc tối nay phải về trước. Chuyện vừa nói bà suy nghĩ đi, hai ngày nữa trả lời ta cũng được.”

Việc tốt không sợ bị chậm trễ. Với tính cách của Lưu Hiểu Vân, e rằng chưa đến hai ngày, bà ta đã chủ động tìm bà mối Vương để đồng ý hôn sự này.

Tiễn bà mối Vương đi, Tưởng Nam Nhứ ngồi xuống chỗ vừa nãy của bà ta, thẳng thừng chất vấn: “Mẫu thân, con đã nói rõ rồi, hôn sự của con để sau kỳ thi mùa xuân này hãy bàn.”

Lưu Hiểu Vân liếc xéo nàng, từ tốn thay đổi tư thế, nhấc bàn tay mềm mại lên ngắm nghía bộ móng vừa được sửa sang từ hôm qua. Bộ móng óng ánh, sạch sẽ và đẹp đẽ đến mức khó tin đây là đôi tay của một phụ nữ nông thôn.

“Còn mấy tháng nữa mới đến kỳ thi mùa xuân, giữ con ở nhà làm gì? Ăn không ngồi rồi sao? Tốt nhất là sớm gả đi cho xong, đỡ phải suốt ngày lảng vảng trước mặt ta, nhìn mà ngứa mắt.” Giọng Lưu Hiểu Vân thản nhiên như thể những lời hứa trước kia chẳng đáng để tâm.

Mọi công việc lớn nhỏ trong nhà họ Tưởng đều do một tay Tưởng Nam Nhứ đảm đương. Từ việc đồng áng cho đến nấu ăn giặt giũ, nàng chẳng khác gì trâu ngựa không công. Vậy mà trong mắt Lưu Hiểu Vân, nàng lại thành kẻ ăn bám?

Một cơn giận nghẹn lại trong ngực Tưởng Nam Nhứ, không thể nuốt xuống mà cũng không thể bật ra. Nàng cố nén cảm xúc, cố gắng thương lượng: “Nhưng cũng không thể là Thường phú thương được…”

“Thường phú thương thì sao? Nếu không nhờ gương mặt này của con thì làm gì có chuyện người ta để mắt tới? Nói thật, được gả cho Thường phú thương là phúc đức ba đời nhà con tích được đấy, vậy mà con còn không biết điều?”

Dứt lời, Lưu Hiểu Vân liếc nàng bằng ánh mắt tràn ngập khinh miệt, như thể cảnh cáo rằng nàng không nên không biết tốt xấu.

Nếu không biết rõ bản chất của Lưu Hiểu Vân, Tưởng Nam Nhứ đã nghi ngờ mình có thực sự là con ruột của bà ta hay không. Đôi môi nàng run lên vì tức giận, chỉ có thể siết chặt nắm tay để không mất kiểm soát mà tát thẳng vào mặt người phụ nữ trước mặt.

Tưởng Nam Nhứ từ nhỏ đã biết rõ lợi thế của mình ở đâu. Nụ cười ngọt ngào có thể khiến tú tài trong thôn chủ động dạy nàng đọc sách, hay khiến người bán thịt cho thêm ít hàng, gã bán hàng rong tặng nàng hai đóa hoa cài đầu… Nhưng nhà họ Tưởng với nàng không khác gì một nơi hút máu. Nếu muốn thoát khỏi đây, con đường duy nhất nàng có thể dựa vào là kết hôn. Đối với nàng, hôn nhân không cần tình yêu, chỉ cần bình an và ổn định.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, trong số các nam nhân trẻ trong thôn, chỉ có ba người hợp ý nàng nhất. Hàng xóm Trương Phàm bị loại khỏi danh sách, vì nhà quá gần nhà mẹ đẻ, hơn nữa mẹ hắn ta không phải người dễ đối phó. Gả cho hắn ta chẳng khác nào phải làm dâu cho hai nhà.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700