Chương 34

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 36 16
Chương trước Chương tiếp
Theo như hiểu biết của bà về Chử lang, Tưởng Nam Nhứ hoàn toàn phù hợp với mẫu người hắn ta yêu thích, nàng thanh thuần, linh động, dung mạo trẻ trung xinh đẹp, thêm vài phần phong tình nhưng không mang vẻ lẳng lơ. Năm xưa, nàng ấy cũng nhờ những điểm ấy mà được hắn ta yêu chiều hết mực.

Chỉ là, trong chốn hào môn phú quý, không gì là bất biến. Có những thứ, muốn giữ cũng không thể giữ được.

Nén chua xót xuống đáy lòng, Tưởng Văn Thúy vẫy tay gọi Tưởng Nam Nhứ:
“Ngốc đứng đó làm gì? Ngồi xuống nghỉ một lát đi.”

Tưởng Nam Nhứ khẽ gật đầu, đang định ngồi xuống, thì thấy Tưởng Văn Thúy khẽ hất cằm về phía Mộng Nguyệt, giới thiệu: “Đây là Mộng Nguyệt, nha hoàn thân cận bên ta. Sau này có gì không hiểu, cứ hỏi nàng.”

Mộng Nguyệt liếc mắt nhìn dung mạo xuất chúng của Tưởng Nam Nhứ, đoán được ý đồ của chủ tử, bèn cụp mắt, khom lưng nói: “Di nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngũ cô nương.”

Tưởng Văn Thúy hài lòng gật đầu, những ngày qua bôn ba mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến, nàng ấy che miệng ngáp một cái.

Hiểu ý, Mộng Nguyệt dẫn Tưởng Nam Nhứ đi sắp xếp chỗ nghỉ.

Phòng ở là gian sương phòng được thu xếp tạm thời. Trước đó, đây là chỗ ở của Mộng Nguyệt và Mộng Dao, nay nhường lại cho Tưởng Nam Nhứ, hai người kia dọn sang gian nhỏ của đám nha hoàn.

Dù bài trí đơn sơ, nhưng phòng sạch sẽ, không lo gió lùa hay dột mưa.

Mộng Nguyệt bưng nước nóng tới, Tưởng Nam Nhứ rửa mặt đơn giản rồi lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Hương chăn ấm áp khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tưởng Nam Nhứ xưa nay vẫn quen dậy sớm, trời lúc này còn mịt mù sương.

Vào Chử phủ đã được mấy ngày, cuộc sống trôi qua nhàn nhã. Cơm nước có người hầu hạ, chẳng phải đụng tay đến việc nặng nhọc, so với những ngày ở thôn Thanh Nguyên, quả thực như đang sống trên mây.

Tưởng Nam Nhứ búi tóc chỉnh tề, cúi nhìn mấy ngón tay mình. Bàn tay đã dần mịn màng trở lại, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, hồng hào như vầng trăng non.

Bước ra khỏi cửa, nàng chưa kịp đến nhà chính thì đã gặp một phụ nhân trung niên dáng người phúc hậu, đang vội vàng đi từ ngoài vào. Sau lưng bà ta là một nha hoàn nhỏ, vẻ mặt lo lắng, miệng liên tục nhắc nhở: “Triệu mụ mụ, di nương vẫn chưa dậy đâu ạ, hay để con vào bẩm trước đã.”

Triệu mụ mụ nhíu mày, lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Ta có việc gấp, không chậm trễ được!”

Tiểu nha hoàn bị dọa, lùi một bước, nhưng nghĩ tới tính khí của di nương, cuối cùng vẫn cản trước mặt Triệu mụ mụ: “Xin mụ mụ chờ một lát, để con vào thưa trước.”

“Ngươi…”

Triệu mụ mụ tức giận, đang định gạt nha hoàn ra thì bị cắt ngang bởi một giọng nói dịu dàng: “A, đây chẳng phải Triệu mụ mụ sao? Sáng sớm thế này, có cơn gió nào thổi mụ mụ qua đây vậy?”

Tưởng Nam Nhứ nhìn về phía người lên tiếng, thấy Mộng Nguyệt đang tươi cười bước tới. Nàng ta khẽ gật đầu với Tưởng Nam Nhứ, rồi nhanh chóng tiến đến kéo Triệu mụ mụ: “Nhìn ta vội đến hồ đồ rồi, để mụ mụ chờ thế này thật thất lễ quá. Có gì mụ mụ vào nhà nói chuyện, nếu có chậm trễ gì, mong mụ mụ bỏ quá cho.”

Miệng lưỡi Mộng Nguyệt khéo léo, dăm ba câu đã hóa giải cục diện căng thẳng. Vừa kéo Triệu mụ mụ vào trong, nàng ta vừa kín đáo ra hiệu cho nha hoàn lui xuống.

Triệu mụ mụ là bà tử theo hồi môn của Khương Tuyết Oản, luôn mắt cao hơn đầu. Ngoài chủ tử, hiếm khi bà ta nể nang ai, đám nha hoàn của thiếp thất như Tưởng Văn Thúy càng không đáng để bà ta nhìn vào mắt.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700