Chương 26

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 34 16
Chương trước Chương tiếp
Lưu Hiểu Vân níu lấy Tưởng Nam Nhứ không buông, dặn dò hết câu này đến câu khác như thể không nỡ rời xa. Cuối cùng, Tưởng Nam Nhứ cũng bước lên xe ngựa, giả vờ lau đuôi mắt chẳng có chút nước nào, rồi ngước nhìn về phía thôn làng phía xa.

Mỗi viên gạch, mỗi mái ngói đều vô cùng quen thuộc. Nhưng khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, tất cả dần trở nên mờ nhạt, xa dần rồi mất hút.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên quan đạo dẫn vào thành Tín Dương, con đường dần trở nên bằng phẳng hơn, bệnh say xe của Tưởng Nam Nhứ cũng nhờ đó mà thuyên giảm đôi chút.

Đã vào đầu mùa xuân, nhưng hơi lạnh vẫn chưa tan hết, gió xuân se se lạnh len lỏi qua khe hở xe ngựa khiến Tưởng Nam Nhứ đang ngủ mơ màng cũng phải rùng mình tỉnh giấc. Dù vậy, nàng không mở mắt ngay.

Nàng co người lại trong góc xe ngựa, lưng cong lại, làn da trắng mịn như sứ lộ ra dưới ánh sáng lờ mờ. Hàng mi dài khẽ run rẩy, mày hơi nhíu lại, trên gương mặt trắng trẻo hiện lên nét đau đớn mơ hồ, phảng phất như đang chìm trong ác mộng.

Bên trong xe ngựa ánh sáng lốm đốm, khiến sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt. Môi đỏ khẽ mấp máy, phát ra tiếng thì thào yếu ớt: “Không cần…”

Giây tiếp theo, Tưởng Nam Nhứ bật dậy, hai tay ôm ngực thở hổn hển, mồ hôi lạnh thấm đầy trán, nàng lại mơ thấy ác mộng quen thuộc ấy.

Trong mơ, mũi tên kia lại lần nữa xuyên thẳng qua trán nàng.

Tưởng Nam Nhứ vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng hôm đó, nam nhân ấy đứng trên cao, tay cầm cung tên, lạnh lùng nhắm thẳng vào nàng như muốn giết nàng ngay tại chỗ. Sự sợ hãi thấu xương ấy, đến giờ nàng vẫn chưa thể nào quên.

Một cơn gió lạnh lùa qua cổ áo, kéo theo tiếng gõ cửa sổ dồn dập, kéo nàng ra khỏi cơn mộng mị.

Tưởng Nam Nhứ cố gắng trấn tĩnh, chống tay đứng dậy, lê người đến bên cửa sổ, vén rèm lên.

Bên ngoài cửa sổ, một gương mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt không chút biểu cảm đang nhìn nàng. Nha hoàn ấy lạnh lùng nói: “Tưởng cô nương, nếu ngươi đã tỉnh, phiền ngươi tự xuống khách điếm dùng bữa, đỡ phải ta phải mang lên cho ngươi.”

Tưởng Nam Nhứ nghe ra sự không kiên nhẫn trong giọng nói ấy. Dọc đường đi, vì bệnh say xe của nàng mà gây không ít phiền toái, nha hoàn này trong lòng bất mãn cũng là chuyện thường tình. Nàng chỉ mỉm cười, không so đo: “Đã biết, ta sẽ xuống ngay.”

‘Duỗi tay không đánh mặt người cười.’

Nụ cười của Tưởng Nam Nhứ khiến nha hoàn không thể nổi giận được, đành phải nuốt cục tức vào trong bụng. Suốt hành trình, nàng chưa từng thấy Tưởng Nam Nhứ tỏ ra bất cứ biểu cảm nào khác ngoài nụ cười dịu dàng ấy, ngay cả tượng Bồ Tát trong miếu cũng chưa chắc đã biết cười như nàng.

Nha hoàn đi vòng ra phía sau xe ngựa, biết nàng bệnh yếu không có sức, cố ý đứng cách xa, không chịu đỡ nàng xuống, chờ nàng mở miệng cầu xin. Nhưng đối phương như thể nhìn thấu mưu kế nhỏ nhặt ấy, chỉ liếc nha hoàn một cái rồi không nói gì. Cuối cùng, Tưởng Nam Nhứ kiên quyết tự mình nhảy xuống xe ngựa.

Chỉ thấy nàng trước tiên đỡ vào thành xe ngồi xổm xuống, sau đó tìm chỗ thích hợp để đặt chân. Có lẽ do không tìm được điểm tựa tốt, vạt áo bên hông bị kéo căng, phác họa rõ vòng eo thon gọn và bờ mông tròn trịa. Nhưng nàng dường như chẳng để ý đến điều đó, vẫn nghiêm túc cúi đầu tìm chỗ đặt chân. Động tác vô tình ấy khiến hai bầu ngực theo đà mà trĩu xuống, lắc lư theo nhịp di chuyển.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN
0/700